Đầu năm ngẫm chuyện câu cá

Feb 05, 2013 15:09:35

H là một tay câu có hạng, câu giỏi, “nhậu” giỏi, giải đấu nào trong Nam ngoài Bắc anh đều tham gia và khuân những danh hiệu trong top cao nhất về nhà. Vậy mà gặp ai anh cũng than “tình hình câu kéo chán quá, chỉ muốn bỏ quách cho xong”. Anh tâm sự rằng muốn có được cuộc chơi thật lành mạnh, thà không có giải thưởng để khi gặp lại nhau, mọi người trong hội còn có thể nhìn mặt, còn được là bằng hữu…chứ còn như thế này thì…

Vì đâu nên nông nỗi này khi từ lâu câu cá đã trở thành thú chơi tao nhã của những người có nhiều thời gian nhàn rỗi, muốn trải lòng và hòa nhập với thiên nhiên, tận hưởng những phút giây thư thái. Chiếc cần câu vẫn là trúc, hóp, được công phu chế chọn, uốn nắn, gìn giữ cẩn thận như những người câu cá sành điệu cách đây vài chục năm. Nay, dụng cụ câu cá có thể mua dễ dàng ở khắp mọi nơi. Còn điểm câu, ngày càng nhiều đã tạo ra cơ hội tốt cho các tay câu cá qui tụ. Khi đến với thú vui tao nhã người câu lòng trong veo, chỉ mong cá cắn câu nhiều để tận hưởng tròn nguyên cảm giác một buổi câu.

Thế nhưng, vẫn theo H, rất nhiều người yêu thích câu cá ở Thành phố Hồ Chí Minh đều đang đối mặt với tình trạng chán chường và không có sân chơi. Hồ câu giăng khắp từ đầu thành đến cuối thành nhưng sau vài mùa câu thì giữa ông chủ và khách dường như có sẵn một “cuộc chiến”. Để hạn chế tình trạng lên quá nhiều cá trong các cuộc câu có giải thưởng, một vài chủ hồ đã làm một số động tác như là sục điện, thả u-rê xuống mặt đáy… Câu thủ cũng chẳng vừa, bên cạnh những người hiền lành chỉ ngao ngán thất thểu ra về sau một ngày vất vả “xôi hỏng bỏng không”, cũng có các tay có “máu mặt” không chịu thua thiệt, đã không ngại làm “tiểu xảo”. Vậy là hôm sau cá nổi trắng hồ.

Một số cuộc thi thố tài năng câu cá biến thành nơi sát phạt, trong đó người câu giỏi chưa chắc là người thắng cuộc, người chơi đẹp chưa chắc đã được tôn vinh. H kể rằng, không hiếm những lần gần đến ngày thi đấu, bỗng nhiên các loại mồi câu được đánh giá cao trong thành phố đột nhiên khan hiếm một cách đáng ngờ.  H tìm hiểu mới thì biết rằng một số tay mạnh “hầu bao” đã thu mua hết mồi nhằm mục đích không cho người khác có mồi tốt để câu. Cũng từ đó, bắt đầu hình thành phong trào tự làm mồi của một số tay câu, hoặc bỏ tiền ra mua thật nhiều mồi về để chống lại sự khan hiếm.

Khi giải thưởng câu cá lên đến vài chục triệu đồng tiền mặt, thu hút không ít các câu thủ khắp mọi miền tham gia, cũng là lúc bắt đầu hình thành trò “câu hội đồng”. Họ tập trung lại cùng đăng ký câu thi và cùng “hành động”. Những người câu giỏi sẽ bị kèm cặp ráo riết, và nếu thấy có “nguy hiểm” cho đồng đội thì người có nhiệm vụ kèm phải phá bằng mọi cách. H nói, khi cá đang ăn rộ, chỉ cần chút động tác chơi xấu của người ngồi kế bên là cá ngưng ăn mồi ngay lập tức. Với “ tinh thần đồng đội cao” như vậy, chắc chắn người được sắp xếp để thắng trong nhóm sẽ giành thắng lợi và giải thưởng không còn của một cá nhân như qui định nữa, nó được đem chia đều cho từng người đã cùng góp phần. Tiền thưởng rồi cũng vơi theo cốc bia nhưng lại đặt trong lòng tất cả những người tham gia một gánh nặng, sự trống rỗng, mệt mỏi.

Những trường hợp trên chỉ là một vài việc buồn trong rất nhiều chuyện vui xoay quanh cái cần câu và con cá nhưng nó cũng đã vẽ nên một bức tranh xám xịt về lòng người, khó tin là đã có ở môn thể thao tao nhã có triệu triệu tín đồ trên toàn thế giới này.

Câu cá có một minh triết đẹp đẽ, uyên thâm, là văn hóa, là giáo dục, là nguồn sống và nguồn hạnh phúc đã trở thành một nét đẹp đầy nhân văn của nhân loại.

Gần như chúng ta đều trưởng thành từ những cậu bé ở miền quê đồng đất, gắn bó mật thiết với đồng nước ao làng, với cây cần, con cá, nên câu cá như là một thói quen, một nhu cầu thường nhật, một sinh hoạt tinh thần không thể thiếu. Chưa có một số liệu nào thống kê số lượng người tham gia môn chơi này, chỉ biết rằng nhiều, rất nhiều. Bên cạnh những người câu cá để giải trí, để là một cách hoài niệm, để thỏa sức đam mê, còn có những người câu cá để mưu sinh, có những bà mẹ sốt sắng sắp xếp cho con để người cha dìu dắt con trẻ vào trò chơi câu cá như là một cách giáo dục, một sự gắn kết yêu thương mà cuộc sống bận rộn đang đẩy họ ra dần.

Bên cạnh những người câu cá vẫn giữ được nét thanh tao, cao nhã thì vẫn còn những người câu cá vì giải thưởng và thắng bằng mọi giá; Vẫn còn những bạn trẻ bắt cá cho kỳ hết, bất kể nhỏ to; Đâu đó quanh đây vẫn nghe về những trận nổ mìn giết cá hay thả hóa chất cho cá nổi hàng loạt hòng dễ bề thu gom, bất chấp hậu quả, khiến cho tất cả những ai yêu mến nét thanh tao nho nhã của câu cá , yêu con cá, yêu thiên nhiên tươi đẹp phải kinh ngạc, đau đớn và hoang mang.

Xin đừng vin vào bất cứ lý do gì, hãy lắng nghe chính mình, hãy nhận ra sự giới hạn để nghiêm khắc tự điều chỉnh và dũng cảm nhắc nhở người khác cùng điều chỉnh. Có như thế mới có thể có niềm hy vọng ở ngày mai… Và chỉ có thế, chúng ta mới ý thức được rằng câu cá là một thú vui cần được tôn trọng và phát triển.

VietnamFishingReview

Bài viết liên quan: Nhớ quê; Quà tặng của Nội; Về quê câu cá; Đất nghèo nhưng không bạc đâu con.