Nhớ quê

Feb 03, 2013 13:59:40

Tôi là người con của xứ Bạc Liêu lập thân nơi đất Bắc. Cuối năm, Chạp về, tôi cứ quay quắt nhớ xứ nhớ quê. Nhà tôi nhỏ xíu thấp tè nằm lọt thỏm giữa hai tàn cây cà na. Ở bìa sân, cha tôi dựng một bàn thờ Thông Thiên, trời chạng vạng là tôi có nhiệm vụ thắp một cây nhang lên đó, gió liêu diêu mang hương nhang bãng lãng trước nhà, ướp hương lên giồng bông vạn thọ mồng gà mà tôi trồng giáp biên sân. Tết đến, những cây bông bình dị, giản đơn cứ rực rỡ trong nắng như mang cả mùa xuân về lòng người.

Ẩn chứa trong từng cánh hoa, vẫn ăm ắp đầy trong tôi niềm thương nỗi nhớ
Ảnh: Nghệ sỹ nhiếp ảnh Đinh Khắc Công

Năm nào cũng vậy, hễ Chướng tới là cái vuông sân nhỏ trước nhà tôi lại ồn ào bận rộn. Góc này má quệt bánh phồng, chỗ kia chị hai trộn đường vào mớ kiệu, mứt gừng mới ngào nửa lửa được cha dọn một chỗ trên giàn phơi nằm ngóng nắng. Tôi, không ai biểu, cũng rủ sắp nhỏ trong xóm tụm lại trước con mương chỗ gốc cây cà na. Mùa Chạp là lúc rộng mắm ăn dần cho tới mùa lúa, cha cũng cần chút cá khô làm đồ nhắm trong mấy ngày Xuân nên tôi cũng muốn góp chút phần. Cây cà na cha trồng khi xưa giờ đã sum suê cành lá, đám rễ chằng chịt của nó lại là nơi lý tưởng để cá rô trú ngụ. Mùa này cá rô ốm nhách dài nhằng, không lớn như mùa nước giựt, nên muốn câu được cá đám con nít không được “tía lia”. Cây cà na có nhiều kiến vàng làm tổ mà trứng kiến vàng là loại mà cá rô “khoái” nhất. Đám trẻ chúng tôi đứa thì đi tìm ổ kiến, đứa rung lắc mấy cành cà na để cho bụi phấn, cho kiến vàng đang bám trên cây rơi xuống. Cá rô bị “dụ” xáp lại đớp mồi, chúng ăn mồi nghe lụp bụp thật vui tai. Chúng tôi bứt tóc trên đầu quấn trứng kiến vào lưỡi câu, thả xuống mương là cá rô tranh nhau đớp. Cha lâu lâu lại nói với từ trong nhà ra, ý dặn coi chừng cái vây của cá. Gỡ cá rô ra khỏi lưỡi cũng là “bí kíp” nhà nghề. Tay trái phải nắm con cá thật chặt, tay phải gỡ lưỡi câu, gỡ thật nhanh nhưng phải rất cẩn thận vì vây của cá rất sắc nhọn, bị “nẹc” vào tay là đau buốt tận xương.

Không chỉ cá rô, khi cha câu cá Trê, cá Lăn, cá Tra, cha đều phồng mắt bặm môi, lòng bàn tay xiết chặt cái đầu của chúng còn ngón trỏ và ngón cái thì siết vào hàm và hướng ngạnh cá ra ngoài. Cha nói để lỡ chúng giãy thì sẽ không đâm vào tay. Nhớ có lần tôi bị cá Chốt to đâm đau đến buốt “óc” , cha lẹ làng cắn đuôi cá, lấy cái đuôi áp vào vết thương của tôi. Kinh nghiệm có vẻ “quê mùa”  này lại là hành trang theo tôi suốt cuộc đời. Mỗi lần kể chuyện về cha, về những lần cùng cha câu cá là lòng tôi cứ nhớ nhung, se thắt.

Tết năm nay tôi không được về nhà. Miền Bắc những ngày giáp Tết trời đất u hoài một màu trắng bạc, màu trắng từ mây, từ những hạt mưa cứ li ti rắc bạc lên áo lên tóc khiến lòng tôi càng chộn rộn. Tôi lang thang ra phố khiêng về một chậu mai vàng. Sắc vàng của hoa mai thật khỏe, thật chói chang, mở tung ra hệt như ánh nắng phương Nam đang tràn ngập mặt đất. Màu của hoa mai cũng rực rỡ như màu mào gà, vạn thọ trước mảnh sân chốn quê nghèo. Ẩn chứa trong từng cánh hoa, vẫn ăm ắp đầy trong tôi niềm thương nỗi nhớ của cha, của má dành cho tôi.

Má tôi giờ này chắc đang phơi lá!

VietnamFishingReview

Bài viết liên quan: Quà tặng của Nội; Đầu năm ngẫm chuyện câu cá; Về quê câu cá; Đất nghèo nhưng không bạc đâu con.