Tiếng gió Côn Đảo

Aug 16, 2012 00:00:52

Ngút ngàn xanh biển, ngút ngàn xanh trời, và nắng và gió thì đảo nào cũng có chứ  không riêng gì Côn Đảo mới có. Thế sao Côn Đảo huyễn hoặc du khách đến lạ lùng.

Những cây bàng vẫn đứng đó, thân to lớn còng rạp, góc vỏ xù xì, lá không xanh tươi như đồng loại chốn đất liền mà có màu xanh già cỗi, khổ hạnh như còn oằn nặng chứng tích, chợt nhớ một câu thơ ghi ở nghĩa trang Hàng Dương đại ý mỗi vuông đất này có lớp lớp tàn xương để nhận ra cái màu xanh già cỗi từng chiếc lá bàng như còn đau đáu nổi nhân sinh của tiền nhân và cả của những gì hôm nay còn mắc nợ.

Đến Côn Đảo xin đừng kìm giữ cảm xúc dù vui hay buồn. Hãy cứ để cho cảm xúc dâng tràn để lặng đi mà nghe gió, sóng và cả những oan hồn hát kể chuyện trăm năm. Phải cảm nhận được tiếng thở của gió của lá luôn mang mang tiếng vọng của 20 vạn hồn liệt sỹ đến quặn thắt như nhà văn Dạ Ngân "Tôi dám chắc không đâu trên đất nước này tiếng gió tiếng lá nghe u hoài như ở Côn Đảo".


Còn không, thì biển vẫn cứ xanh ngằn ngặt, rừng vẫn thẳm sâu, trù phú. Những loài hoa hoang dã như muống biển, bằng lăng, hoa mua, ngũ sắc mỏng manh chống chọi với gió trời, không cần ai chăm sóc vẫn sống mãnh liệt. Những loài cây, loài hoa trên hòn đảo kỳ vỹ này dường như không chỉ góp phần tô điểm cho bức tranh thiên nhiên thêm toàn mỹ mà còn là người bạn tri kỷ của biết bao phận đời trên rẻo đất nắng gió này. Và nữa hãy cảm nhận cái tình biển, tình đảo ở từng ánh mắt, giọng nói của người Côn Đảo hiền lành và mến khách như từ bao đời vốn thế, thương trọn nhớ sâu, thủy chung nhất nhất. Sống giữa chốn bao la trời, bao la biển, con người trở nên đằm thắm dịu ngọt hơn. Họ yêu thương nhau để khỏi cô độc, để sưởi ấm cho hàng vạn linh hồn trung liệt đang còn nằm sâu trong lòng đất lạnh lẽo.

Nhưng có dịp thì cứ đến, đến để được chạm vào lớp rêu phong cũ kỹ, được bước đi trên bậc tam cấp của những ngôi nhà cổ tuổi đến hàng trăm. Để vẫy vùng tan chảy trong làn nước trong vắt của biển. Để đặt chân lên những con đường vắng, thưa dấu chân người. Để cảm nhận được mùi nắng, mùi gió, mùi biển đậm nồng từ những giàn lưới đang cặm phơi trên giá. Rồi rong ruỗi trên những chiếc tàu câu, ngày bắt cá,  đêm xoãi tay đầu gối lên sạp tàu, nghe gió mênh mang, nghe sóng nhảy nhót. Thấy lòng thảnh thơi mà buông xuống để gánh đời bớt  trĩu nặng.

VietnamFishingReview